NÓI THẦM

Nói  Thầm

 

Nicci được cha mẹ cho đi học cỡi ngựa từ năm 2 tuổi, em cảm thấy khổ sở vô cùng, hễ ngồi lên ngựa là bao nhiêu xúc động ùa đến, lòng đầy chán chường, rầu rĩ, tuyệt vọng mà không hiểu tại sao. Mỗi sáng thứ bảy tới trường học cỡi ngựa là Nicci khóc, cha mẹ thấy con gái khổ sở thì không muốn ép, còn huấn luyện viên cũng bảo nếu em bé không thích học thì tốt hơn đừng học. Nhưng Nicci nghĩ rằng mình cần phải học, em rất mắc cỡ về phản ứng của mình, bối rối không biết phải giải thích thế nào cho cha mẹ rõ nên càng khóc thêm, dầu vậy Nicci vẫn đòi học.
Mãi mãi về sau khi lớn lên cô Nicci mới hiểu rằng mình có thể bắt được ý nghĩ của ngựa. Những con ngựa dùng ở trường dạy cỡi ngựa đã kiệt sức, quá tuổi làm việc như kéo cầy, kéo xe và bị thải ra bán cho trường. Chẳng những tình cảm của chúng tổn thương vì gặp bạc đãi, ê chề trong đời làm việc, mà thể chất những con ngựa già này còn có thể mắc bệnh khiến chúng bị đau đớn. Khi ngồi lên lưng ngựa Nicci bắt lấy những xúc động của ngựa do cảnh đời của chúng gây nên. Đây là hiện tượng thấy rất thường nơi người có khả năng tâm linh, lúc mới đầu họ chưa biết cách kiểm soát mà đón nhận tất cả những ấn tượng đến với mình, về sau có kinh nghiệm hơn học cách đóng và mở quan năng theo ý muốn, biết chọn lọc như mở để đón nhận điều gì muốn nhận và có lợi, hay đóng lại với những ảnh hưởng bất lợi. Điều này cũng hàm ý khuyến cáo chống lại ham muốn tập luyện để có khả năng tâm linh, thí dụ người mở thông nhãn (clairvoyance) mà không được chuẩn bị, được huấn luyện kỹ và không biết cách chọn lọc, có thể không biết cách đóng và phải thấy những cảnh tượng làm họ điên loạn. 
Trở lại với cô Nicci lúc nhỏ, như các trẻ em có quan năng khác thường ở mọi nơi, cô không biết rằng mình khác người mà tưởng rằng ai cũng hiểu được ý ngựa như cô, bởi vậy khi lớn lên cô gặp một số khó khăn mà không rõ nguyên do. Thí dụ cô nói lên điều mà con ngựa suy nghĩ hay muốn làm, nhưng huấn luyện viên hay người chủ ngựa nhiều kinh nghiệm gạt bỏ điều ấy theo lối suy luận của họ, bởi vậy theo với thời gian cô Nicci bị xem là mát dây, ăn nói không đâu vào đâu, mơ mộng, lười biếng. Cô bị mang tiếng vì làm theo ý ngựa, có lần cô để ngựa đi thong thả trong lúc tập mà không bắt nó chạy mau, chủ ngựa hỏi lý do thì cô nói rằng nó đau lưng nên tốt hơn không nên bắt ngựa ráng sức. Chủ ngựa thì tin rằng cô kiếm cớ để được khỏe thân. Lần khác cô cũng buột miệng nói ra điều mà con ngựa cảm thấy, tức đúng theo cái nhìn của ngựa, thì bị chế nhạo bởi người chung quanh. Nhiều lần như thế làm cô đâm ra khép kín, tự hứa là không thố lộ với ai khả năng của mình để không bị chê cười nữa.
Cô Nicci trò chuyện được với ngựa, hiểu nó muốn gì mà còn cảm được sự đau đớn của nó, ngựa nuôi trong chuồng đau răng thì cô cũng ôm miệng nhăn nhó tự dưng đau theo, ngựa nghẹt mũi thì cô nói không ra hơi, nó đau cổ thì cô cũng thấy cổ mình căng lên rất khó chịu, mà khi thú y sĩ xoa bóp cho ngựa thì cô thấy thoải mái theo. Ngày kia trong lúc dự một khóa huấn luyện cỡi ngựa, thú y sĩ xoa bóp cho ngựa dần tới một chỗ quan trọng nhất, cô Nicci hồi hộp chờ thì bỗng dưng người này ngưng lại, bảo đã xong và bỏ đi sang chuồng kế. Cô Nicci lấy hết can đảm cho bà hay rằng còn sót một chỗ, người thú y sĩ này đầy tinh thần nghề nghiệp quay trở lại xem kỹ, và công nhận rằng cô Nicci nói đúng. Bạn học cùng khóa lấy làm ngạc nhiên, khiến cô Nicci bắt buộc phải khai ra khả năng của mình, và may mắn cho cô là lần này không ai cười chê, mà mọi người đua nhau dẫn ngựa tới, hỏi rằng “Con ngựa tôi có nhức mỏi chỗ nào không? “ hay “ Con ngựa tôi muốn gì ?”
Sáng hôm sau một phụ tá huấn luyện viên mời cô ra cánh đồng xem giùm con ngựa của anh. Người này có tiếng là không tin vào điều gì bí ẩn như thông nhãn, thần giao cách cảm v..v. Đã nghe nói trước nên cô Nicci tỏ ra dè dặt nhưng cũng thuận đi theo. Anh bảo lúc gần đây con ngựa của anh xuống sắc mà không hiểu tai sao, nhờ cô nói chuyện với nó xem. Cô hỏi ngựa, lắng nghe câu đáp rồi quay sang anh và nói: 
- Có phải anh tính đi đâu xa lắm phải không ?
Ta nên biết là chuyện đang xảy ra tại Anh, người phụ tá kinh ngạc quá, đáp lại:
- Phải, nhưng làm sao cô biết, làm sao con ngựa biết ?
Anh kể rằng vừa được một trại ngựa ở New Zealand mời đến làm. Cô NIcci hỏi chuyện thêm với ngựa và cho anh hay:
- Con ngựa lo lắng rằng anh đi xa có một mình, và nó cũng lo là anh bỏ nó đây có một mình.
Khóa học gồm học viên đến từ khắp nơi trong nước Anh, mãn khóa mọi người về lại nhà của mình. Họ chuyền miệng nhau về cô Nicci khiến cô nổi tiếng, chủ ngựa mời cô đến thăm ngựa của họ, báo chí thì xin được phỏng vấn, còn truyền hình muốn mời cô xuất hiện trong chương trình, làm cho cô Nicci có dịp đi nhiều chỗ và chứng kiến lắm chuyện thú vị. Có lần cô đến thăm một con ngựa xuất sắc, từng đoạt nhiều giải vô địch, con ngựa nói rằng nó đau lưng và muốn cô xoa bóp cho nó. Tới một chỗ nó muốn cô dùng tay vỗ mạnh chỗ ấy, cô Nicci cung tay sắp vỗ thì chủ ngựa la làng:
- Đừng, hôm nọ ông thú y làm vậy thì bị ngựa đá.
Nhưng con ngựa cứ đòi và cô Nicci bặm môi vỗ bốp lên lưng thật mạnh, chủ ngựa hốt hoảng còn con ngựa lại đứng im ve vẩy tai thích thú. Nó hài lòng lắm và bây giờ muốn đấm mạnh, thụi mạnh vào chỗ ấy mới nghe. Cô cũng thuận theo, chủ ngựa mướt mồ hôi ghì chặt dây nhỡ ngựa nổi cơn, trong khi đó con ngựa lộ vẻ thỏai mái không còn căng thẳng nữa.
Có một con ngựa cái tánh tình cô độc, lầm lì, chủ nhân mời cô Nicci xem có cách nào giúp ngựa vui vẻ hơn không. Đây là con ngựa cái thuần chủng, vì lý do đó nó được nuôi để sinh ra ngựa con giống tốt, nó đã sinh được nhiều con và nay khi đã qua lứa tuổi sinh nở, nó bị thải ra trại dưỡng già. Cô hỏi chuyện thì con ngựa làm thinh, tiếp tục gặm cỏ không nói năng gì, và rồi một làn sóng âm thanh ùa đến tràn ngập tâm trí cô, đó là tiếng ngựa con 4, 5 tháng hí thảm thiết vì bị bắt xa mẹ, tiếng ngựa mẹ đáp lại nghẹn ngào. Làn sóng bao phủ cô Nicci chỉ trong chốc lát rồi biến mất, nhưng cũng đủ làm cô và chúng ta hiểu chuyện. Bao nhiêu lần sinh con rồi bị mất con đã khiến ngựa cái đâm ra tuyệt vọng, buồn khổ, không còn thiết gì nữa và chán chường với mọi vật xung quanh.
Việc bắt được tư tưởng hay cảm xúc của ngựa xẩy ra bằng nhiều cách, cô NIcci có thể cất tiếng hỏi ngựa như nói chuyện với người, mà cô cũng có thể đặt thầm câu hỏi trong đầu, không cần nói ra tiếng. Khi nói hay gửi tư tưởng đi rồi thì cô giữ cho đầu óc trống không, tĩnh lặng để chờ câu đáp của ngựa, nó có thể là ý nghĩ bình thường, mà cũng có thể là một loại hình ảnh hay âm thanh đến tâm trí cô. Ngoài ra cô Nicci còn nói chuyện được với những loài khác như chó, vịt, chim v..v. nhưng dù bắt được tư tưởng của loài vật, cô không bắt được tư tưởng của người.
Ông chủ trại mà cô Nicci mướn đất để thả ngựa có nuôi một con chó, nó rất thương và nghe lời ông, đi sát theo chân ông như bóng với hình. Con chó đi sau lưng ngó chăm bẳm vào giữa lưng chủ, nó bảo cô Nicci rằng tư tưởng ông chủ bay ngược ra sau trong lúc ông vừa đi vừa suy nghĩ, giống như làn khói bay ngược ra sau, thế nên nó đi sau lưng để bắt được tư tưởng ông cho dễ. Con chó sủa bất cứ ai tới gần để gặp chủ trại, lạ hay quen nó cũng sủa như thường. Bị sủa hoài cô Nicci mới hỏi tại sao, vì nó quen cô lắm mà. Con chó đáp là chủ nhân muốn cảm thấy an toàn, muốn nó báo động cho ông khi có ai đến, và nó thương chủ lắm nên sủa hết mọi người cho ông vui. Cô NIcci đề nghị rằng bây giờ nó đừng sủa cô được không, và con chó ựng thuận. Từ đó khi cô Nicci đến nói chuyện với chủ trại thì nó chỉ hực lên rồi thôi, nhưng tiếp tục sủa những người khác.
Chuyện êm được vài ngày rồi cô Nicci thấy không êm. Ông chủ thấy con chó không sủa cô nữa thì không vui, con chó thấy chủ không vui thì nó không thoải mái, nên cô Nicci xin lỗi, bảo chó rằng cô đã lầm, nay xin nó sủa cô trở lại, sủa nhiều hơn cũng được. Từ đó con chó sủa cô rối rít, chuyện làm ông chủ vui, con chó sung sướng vì chủ hài lòng, và cô Nicci hớn hở vì con chó vui.

Tóm lược từ   “Spoken in Whispers ” by Nicci McKay

Geese